Em Triệu Văn Hùng – cậu học trò 17 tuổi chưa từng biết mặt bố, nay lại mất đi người mẹ – người thân duy nhất luôn ở bên cạnh em suốt những năm tháng cơ cực.
Hiện đang theo học tại Trung tâm GDNN – GDTX phường Yên Dũng, tỉnh Bắc Ninh, Hùng là học sinh lớp nghề Thương mại điện tử. Nhưng ít ai biết rằng, phía sau cậu học trò với ánh mắt hiền lành và sự lễ phép là một tuổi thơ thiếu vắng tình thương, một cuộc sống chỉ toàn những thiệt thòi và khốn khó.
Hùng không biết bố mình là ai. Em lớn lên bên người mẹ khiếm thị – chị Triệu Thị Yên người phụ nữ dù khiếm thị vẫn luôn cố gắng từng chút để nuôi con khôn lớn. Nhưng cuộc đời không buông tha chị. Cách đây 10 năm, chị phát hiện mắc bệnh suy thận. Mỗi tháng chị phải vào viện để chạy thận, mệt mỏi, đau đớn và kiệt quệ. Đến tháng 1/2025, chị qua đời vì tràn dịch màng phổi – để lại Hùng bơ vơ giữa cuộc đời.
Từ ngày mẹ mất, Hùng sống cùng bà ngoại – cụ Lê Thị Kha, năm nay đã 90 tuổi. Mắt cụ kém không còn nhìn rõ, đi lại khó khăn và mang bệnh cao huyết áp, không thể lao động. Hai bà cháu sống trong một căn nhà nhỏ, dột nát, không có gì đáng giá. Mỗi tháng, cụ nhận được 750.000 đồng tiền trợ cấp người cao tuổi – số tiền ít ỏi để xoay sở cho mọi chi phí sinh hoạt, thuốc men và ăn uống. Thức ăn của hai bà cháu thường chỉ là rau luộc, canh rau, có gì ăn nấy. Thi thoảng, hàng xóm tốt bụng mang đồ ăn sang cho đỡ bữa.
Ngoài giờ học, Hùng làm tất cả việc nhà: nấu ăn, dọn dẹp, chăm bà, trồng thêm luống rau nhỏ sau vườn. Dù quãng đường đến trường khá xa, em vẫn đều đặn đến lớp mỗi ngày. Với Hùng, được đi học là điều hạnh phúc nhất, là con đường duy nhất để em thoát nghèo, thay đổi số phận. Em luôn cố gắng học tốt, vừa học văn hóa, vừa học nghề để tích lũy kiến thức.
“Con chỉ mong có một chiếc máy tính để học tập tốt hơn, để nghiên cứu thêm các môn học và chuẩn bị cho kỳ thi đại học.” – Hùng chia sẻ trong sự rụt rè nhưng đầy quyết tâm.
Khi được hỏi về bố, Hùng chỉ cúi đầu: “Con không biết bố là ai, nhưng con không trách. Có lẽ bố có lý do riêng.” Ánh mắt em vẫn đau đáu khi nhìn bạn bè có đủ cha mẹ đưa đón, chăm sóc, còn em chỉ lặng lẽ trở về căn nhà vắng lặng mỗi buổi chiều.
Nỗi tiếc nuối lớn nhất của Hùng là không thể kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. “Ngày mẹ mất, con khóc rất nhiều. Con hứa với mẹ sẽ học thật giỏi, chăm sóc bà thật tốt.”
Giữa thiếu thốn, đơn độc và những mất mát không thể đo đếm, Hùng vẫn kiên cường bước tiếp. Em không đòi hỏi gì cho mình, chỉ mong được tiếp tục học tập, chỉ mong bà khỏe, và mong một ngày em có thể đủ sức gánh vác cuộc đời thay mẹ.
Chủ tài khoản: Triệu Văn Hùng (Nhân vật)
STK: 2511205718426 – Ngân hàng Agribank