Em Lê Bảo Châu, 15 tuổi, hiện đang là học sinh Trung tâm GDNN – GDTX Thọ Xuân, tỉnh Thanh Hóa. Châu đang sống một mình trong căn nhà cũ của ông bà ngoại để lại. Bên cạnh là nhà của ông bác – anh trai của ông ngoại. Tuy ông bà bác luôn quan tâm, dạy bảo khi cần, nhưng vì tuổi cao sức yếu, ông bác cũng không còn khả năng lao động, chỉ có thể trông nom em từ xa. Mọi sinh hoạt hằng ngày, Châu đều phải tự lo liệu.
Từ khi sinh ra, Châu chưa từng biết mặt bố. Em cũng chưa một lần nghe mẹ nhắc về người đã bỏ đi khi bà mang thai em. Năm 2023, mẹ em – chị Lê Thị Liên phát hiện mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Chỉ sau hai tháng chống chọi, chị qua đời, để lại con gái tuổi mới 13. Nỗi đau mất mẹ chưa nguôi, năm 2024, ông ngoại – chỗ dựa lớn nhất của Châu lại qua đời sau cơn đột quỵ và xuất huyết dạ dày nặng.
Ông ngoại vốn sống nhờ nghề làm ruộng. Sau khi ông mất, Châu ở lại căn nhà cũ, tự xoay xở mọi việc. Các bác thỉnh thoảng ghé thăm, gửi cho em ít gạo hay chút thức ăn, ngoài ra mỗi tháng Châu được nhận 500.000 đồng trợ cấp mồ côi để trang trải cuộc sống.
Dù thiếu thốn trăm bề, Châu vẫn là một cô bé mạnh mẽ và hiếu học. Em luôn nỗ lực để duy trì học lực khá, nuôi trong mình ước mơ trở thành giáo viên – một công việc vừa ổn định, vừa giúp em có thể lo cho bản thân và sẻ chia cùng những người khác. Nhưng nhiều khi, Châu lo sợ rằng mình sẽ phải nghỉ học giữa chừng vì các bác cũng đã quá vất vả với gia đình riêng.
Trường cách nhà khoảng 8km, ngày nào em cũng tự đạp xe đến lớp. Số tiền trợ cấp ít ỏi, Châu chắt chiu cho những chi phí tối thiểu: bữa cơm đạm bạc, điện nước, vài vật dụng học tập. Em tập cho mình thói quen sống tiết kiệm hết mức, tự đứng vững trước bao thử thách.
Đôi lúc, trong nỗi trống trải, Châu từng tự hỏi về bố mình. Nhưng bởi mẹ chưa bao giờ kể, em cũng không dám tìm lời giải đáp. Giờ đây, khi cả mẹ và ông ngoại đều đã mất, hy vọng tìm thấy chút tin tức về bố lại càng trở nên xa vời.
Mỗi tối, em nằm ngủ bên cạnh bàn thờ mẹ và ông bà ngoại – nơi mang đến cho em cảm giác được chở che, như họ vẫn dõi theo em từ một nơi rất xa. Với nghị lực và quyết tâm, Bảo Châu tự nhủ phải học thật tốt, để một ngày có thể có công việc ổn định, tự lo cho chính mình và viết tiếp ước mơ còn dang dở của mẹ, ông bà.