Tôi cũng mất cha giống như bé Trang vậy, nhà tôi cũng có 3 chị em giống như vậy. Tôi rất xúc động và chỉ muốn nói với bé Trang là khi nhìn lại thì tôi thấy những việc đã diễn ra giúp tôi thấy mình mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn. Và nhờ những điều đó mới có tôi ngày hôm nay. Tôi thấy Trang cũng giống mình, giờ đây cũng đang nỗ lực để chăm sóc cho mẹ, lo cho em trai đi học. Tôi hy vọng tương lai của em Trang cũng sẽ mạnh mẽ như tôi vậy.
Tôi vừa trải qua nỗi đau mất mẹ, nhưng lúc này tôi đã lớn rồi, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều so với các bé. Chính vì trải qua nỗi đau khi đã lớn nên mình cũng nhìn thấy được những khó khăn sắp tới mà các bé phải đối mặt. Nhìn thấy hai chị em cùng nhau chống chọi với cuộc đời này rất giống cảm giác của tôi là một người anh cùng hai em của mình vậy. Tôi nghĩ rằng, mình chỉ trưởng thành thật sự khi mình không còn cha mẹ nữa. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt bé Vy rất mạnh mẽ, vừa là một người chị, vừa là một người mẹ. Và cậu em trai cũng đã lớn, rất hiểu chuyện nên tôi tin các em có thể nương tựa nhau để có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi cũng mong thông qua chương trình, các bé sẽ có những bàn tay cùng đưa ra động viên, đỡ các bé để các bé tự tin hơn trong cuộc sống.
Sự thiếu vắng tình cảm cha mẹ trước nỗi đau lớn của em làm cho tôi có nhiều trăn trở. Tôi lo cho tương lai của Thảo Nguyên khi phải một mình đối diện với cuộc sống khó khăn sau này.
Tuy các bé có hoàn cảnh khó khăn nhưng lại luôn có những suy nghĩ tích cực, đó là điều tốt cho các con. Cuộc đời các con không may mắn như các bạn đồng trang lứa, nhưng vì hoàn cảnh này mà các con có nhiều nghị lực, các con tự lấy bản thân làm điểm tựa và có ý chí phấn đấu hơn. Cô hy vọng con luôn giữ sự kiên trì, và phải cố gắng học tập, đừng bỏ học vì học mới có được việc làm để đủ kinh tế thực hiện mong muốn nuôi bà nội, nuôi mẹ và chú của mình
Em nghĩ là một đứa bé 14 tuổi lại nói về sự mất mát, khó khăn của mình bằng một sự lạc quan như vậy thì em rất xúc động. Bởi vì bình thường mình ăn một bữa, mình không nghĩ là có một gia đình chỉ ăn lá mì đã thấy ngon rồi. Và đó lại là món ăn duy nhất của một gia đình. Em không biết khi bữa ăn hằng ngày cũng không đủ no thì cuộc sống mọi người diễn ra như thế nào nữa. Nhìn một mình chị H’Man dáng người nhỏ bé mà lo cho 4 đứa bé như thế này thì em rất thương.
Cha em cũng mất sớm, trong khoảng thời gian em bắt đầu trưởng thành. Thời gian đó em cũng không cảm nhận được thế nào là khó khăn. Nhưng sau khi lớn lên và nhìn lại thì mình thấy lúc đó cũng không phải dễ dàng, dù rằng không quá khó khăn như bé Y Thơ không có cha mẹ ở cạnh mà phải nhờ dì chăm sóc. Em chỉ mong mình sẽ làm được điều gì đó ngày hôm nay để giúp đỡ được các em vượt qua khó khăn
Đến để động viên các em mà giờ em lại động viên mình cố lên. Con xúc động vì con ở với mẹ rất nhiều. Và mẹ con cũng ốm yếu như cô đây…
Con cũng cố kìm nén lắm nhưng khi nghe cô chia sẻ thì không kìm được nữa. Vì con cũng có một người dì nuôi con từ nhỏ đến lớn. Dì cũng có gia đình riêng, có 2 người con nhưng thấy con không sống cùng cha mẹ nên dì đưa con về sống cùng từ nhỏ đến lớn. Con có được ngày hôm nay cũng nhờ sự nuôi dạy của dì nên khi nghe mợ em Hải chia sẻ thì con rất xúc động. Thấy người mợ này thương cháu mình như vậy cho thấy mợ là người có lòng trắc ẩn rất lớn. Con rất nể phục những người phụ nữ như vậy.
Phải nói là gia đình này rất khó, vô cùng khó, nhìn hoàn cảnh này mà tôi không biết giải quyết thế nào. Bà cố thì 84 tuổi rồi, những cơn bệnh cứ hành hạ bà như vậy. Còn Phong thì còn quá nhỏ để có thể đi làm kiếm tiền phụ giúp bà. Chỉ có việc học thôi mới có thể thay đổi cuộc sống được. Cả ngôi nhà đang ở cũng không lành lặn, muốn sửa không biết phải sửa như thế nào. Câu chuyện của hai bà cháu em Phong thật sự quá khó khăn.
Tôi đã theo dõi chương trình Mái ấm gia đình Việt rất nhiều lần và đều rất xúc động. Mọi người thường khen tôi nghị lực, nhưng khi đến tham gia trực tiếp chương trình tôi mới thấy bản thân nhỏ bé quá, tôi thấy mình không bằng một góc của em Tỷ nữa. Vì mỗi lần tôi đi tập huấn, đi thi bơi vẫn biết rằng bản thân còn có cha mẹ ở phía sau ủng hộ. Còn em Tỷ thì giờ không còn mẹ nữa, dù rất buồn nhưng vẫn mạnh mẽ giúp cha chăm sóc em trai. Tôi thật sự cảm phục nghị lực của em Tỷ rất nhiều