Dường như ngay từ lúc sinh ra em Sơn đã biết vị trí của mình ngay. Có thể thấy em ấy là một cậu bé rất hiểu chuyện, em hiểu hoàn cảnh của mình và lại rất có hiếu. Mơ ước của một đứa trẻ là được ở gần cha mẹ cũng là mơ ước của nhiều người, nhưng để gạt bỏ mơ ước đó vì sợ ở cùng là mẹ sẽ không đủ tiền trang trải cuộc sống thì không phải ai cũng hiểu được. Nhất là khi Sơn còn rất nhỏ, em chỉ hơn con trai tôi 1 tuổi thôi, trong khi con tôi ở nhà có được cuộc sống đầy đủ thì Sơn lại phải ra ngoài ở riêng, sợ trở thành gánh nặng của mẹ, của anh chị khiến tôi rất xúc động
Tôi cũng từng đạp rất nhiều km để đến trường, cũng có những lần than sao cuộc đời mình khổ quá. Lúc đó mình còn nhỏ nên chỉ biết suy nghĩ và tự hỏi sao gia đình mình khổ như vậy. Nhưng sau quá trình khó khăn đó và làm nên mình bây giờ thì tôi lại rất trân trọng những gì đã trải qua
Tôi cũng xuất thân từ một gia đình khó khăn có 7 anh chị em. Cha mẹ đã bán hết tài sản được khoản 2 chỉ vàng để từ miền trung vào TP. HCM lập nghiệp. Lúc đó tôi mới khoảng 5-6 tuổi, còn 5 em và chị hai tôi nữa, đều rất khổ. Cha mẹ tôi thêu căn phòng nhỏ ở quận 10 và những khi đi làm là nhốt mấy anh chị em tôi lại rồi khóa cửa để không đi lạc. Tôi nhớ mãi những hình ảnh đó.
Bản thân em cũng may mắn vì không gặp phải những căn bệnh hiểm nghèo. Nhưng chỉ cần sức khỏe mình đi xuống một chút thôi thì cũng đã lo lắng cho các con. Bởi nếu mình không có sức lao động nữa, không đi làm kiếm tiền được nữa thì em không biết tương lai các con mình như thế nào. Vì vậy, khi thấy chị Hợp đang phải oằn mình gồng gánh mọi thứ trong cuộc sống khiến em rất thương. Chị Hợp lại bằng tuổi em nhưng lại quá vất vả khi vừa lo cho con, vừa bệnh đầy mình.
Phải nói ông bà là những người vĩ đại. Trong hoàn cảnh khó khăn như thế, công việc không ổn định và sức khỏe cũng không tốt vẫn cố gắng lo cho 4 cháu nội. Cháu Duy cũng rất hiểu chuyện, rất có trách nhiệm khi có những lời tình cảm với ông bà, nhất là khi cháu có mong muốn tương lai lo cho ông bà
Cha mẹ là người dẫn dắt chúng ta, ta trụ cột dẫn dắt chúng ta trong tương lai. Nhưng nếu không còn cha, không còn mẹ là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời này. Nỗi đau đó có ân hận, có khóc nhiều bao nhiêu đi nữa cũng không hết đau được.
Ngày xưa tôi cũng khó khăn lắm, nhưng không bất hạnh bằng em Trung vì gia đình tôi còn đủ các thành viên. Tôi từng đi bán vé số, đi làm phụ hồ, bán tạp hóa phụ mẹ,… Tôi giành phần bán nước đá cây, lúc nhỏ tôi ốm nhom, nước đá cây thì to lắm nhưng tôi vẫn cố chặt đá để bán kiếm tiền phụ mẹ.
Các bé còn quá nhỏ để cảm nhận những nỗi đau. Nhưng dường như bé đã hiểu hết, đã cảm nhận được hết nỗi đau không còn cha mẹ nên đã biết tự chăm sóc bản thân mình.
Khi nhìn thấy khán giả ở Núi Sập, Thoại Sơn cổ vũ cho chương trình hôm nay, tôi thấy có một cái gì đó rất xúc động, hạnh phúc và tự hào ở trong mình. Tôi đã đi nhiều nơi, tham gia nhiều chương trình nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy rất ý nghĩa trong cuộc đời làm nghệ thuật của mình. Không có gì hạnh phúc bằng được quay trở lại nơi mình sinh ra, lớn lên để cùng đồng hành cùng Mái ấm gia đình Việt, cống hiến và mang những điều ý nghĩa đến các em nhỏ.
Tôi rất xúc động và đong đầy cảm xúc khi xem và trò chuyện với những hoàn cảnh nhật vật Mái Ấm Gia Đình Việt, chỉ mau thông qua chương trình, nhiều mạnh thường quân biết đến các em hơn nữa để giúp đỡ các em vượt qua giai đoạn khó khăn này.