Em Trương Nhật Đình, 10 tuổi, là học sinh Trường Tiểu học Liên Hợp, xã Châu Lộc, tỉnh Nghệ An.
Từ nhỏ, Nhật Đình đã thiếu vắng tình thương của mẹ. Khi em vừa tròn một tuổi, mẹ bỏ đi biệt tích, không một lần liên lạc. Lớn lên, em không dám hỏi về mẹ, chỉ sợ nhắc đến sẽ khiến bà buồn và bố thêm nặng lòng. Trong tâm trí của Đình, bà nội chính là người mẹ thứ hai, vừa là chỗ dựa, vừa là nguồn yêu thương lớn nhất của cuộc đời em.
Hiện nay, em sống cùng bà nội – bà Lô Thị Hiền, 54 tuổi, và bố – anh Trương Văn Minh, 32 tuổi. Nhưng cuộc sống vốn đã khó khăn nay càng thêm khắc nghiệt khi bố Đình mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối, phải chạy thận 3 lần mỗi tuần. Bởi nhà xa, việc di chuyển bất tiện và nguy hiểm, anh Minh buộc phải nằm điều trị lâu dài tại Trung tâm Huyết học – Truyền máu Nghệ An. Chi phí chạy thận được miễn giảm, nhưng mỗi lần điều trị, gia đình vẫn phải lo 400.000 đồng cho một quả lọc máu – số tiền quá lớn đối với một hộ nghèo. Xa cách bố, Đình chỉ biết gọi điện hằng ngày để vơi đi nỗi nhớ.
Mọi gánh nặng kinh tế dồn lên vai bà Hiền. Không ruộng đất canh tác, bà nhận làm công việc bóc vỏ keo. Mỗi ngày công được 210.000 đồng, nhưng công việc không thường xuyên, trung bình một tháng bà chỉ đi làm được khoảng 10 ngày. Bởi thế, cuộc sống của hai bà cháu và người cha bệnh tật luôn chật vật, thiếu thốn. Ngôi nhà nơi em đang ở đã xuống cấp nghiêm trọng, mùa mưa thì dột nát, vật dụng trong nhà đều cũ kỹ và hư hỏng. Quần áo, sách vở của Đình đa phần do người khác cho lại.
Dù còn nhỏ, Nhật Đình rất hiểu chuyện. Em thương bà nội quanh năm lam lũ, thương bố nằm viện cô đơn. Những lúc bà đi làm về mệt nhoài, em chỉ biết phụ giúp việc nhà để bà bớt nhọc nhằn. Cậu bé rất ham học, bởi chỉ khi đến trường em mới được tiếp cận những điều mới mẻ, nuôi dưỡng ước mơ mai sau. Nhật Đình chia sẻ em muốn trở thành một bác sĩ để chữa bệnh cho bố và bảo vệ bà.