Giữa lòng thành phố Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang, có một cậu bé 15 tuổi tên Trần Văn Vũ, học sinh Trường THCS Chu Văn An. Vũ không còn nhớ nổi hình ảnh của mẹ vì mẹ em qua đời vì bệnh ung thư từ khi Vũ mới lên 4. Ba cũng đã rời bỏ em từ rất sớm. Từ nhỏ, Vũ lớn lên trong vòng tay của ông bà ngoại – những người đã thay cha mẹ nuôi dưỡng, yêu thương em bằng tất cả sức lực và tuổi già của mình.
Bà ngoại, năm nay đã 67 tuổi, chân đi khập khiễng do tai nạn trong một lần đi bán vé số. Dù sức khoẻ yếu, bà vẫn lặng lẽ ra đường mỗi ngày với xấp vé số trong tay. Ông ngoại, 66 tuổi, chạy xe ôm quanh xóm. Có ngày chỉ kiếm được 20.000 đồng – 30.000 đồng, nhưng ông vẫn vui khi cậu cháu trai ngoan ngoãn, hiếu thảo được đến trường.
Căn nhà nhỏ nơi gia đình Vũ đang sống gần như không có tài sản gì quý giá – đến chiếc giường cũng gãy, ông bà phải nằm dưới nền đất lạnh. Nhiều hôm, tan học về, Vũ ghé xin cơm từ thiện mang về, ba ông cháu ngồi quây quần ăn cơm trong ánh đèn leo lét, gió lọt qua những kẽ vách.
Thương ông bà, Vũ không cho phép mình sống vô lo. Em thường phụ bà đi bán vé số sau giờ học, mỗi lần như vậy, Vũ bán được khoảng 60.000 đồng. Em xin bà giữ lại 20.000 đồng để đóng quỹ lớp, còn lại dành dụm cho việc học.
Chiếc xe đạp cũ kỹ được một mạnh thường quân tặng từ lâu nay đã tróc sơn, trầy xước, thỉnh thoảng hỏng cả phanh. Nhưng Vũ chẳng dám xin xe mới, chỉ sợ ông bà phải lo nghĩ thêm vì mình.
Có lần ngồi nhìn ông bà ngủ dưới nền gạch, Vũ thầm nghĩ: “Ước gì con có mẹ…”. Không phải để được chiều chuộng, mà để được mẹ ôm vào lòng, được nghe lời dặn dò khi mỏi mệt. “Nếu mẹ còn sống, chắc ông bà đã đỡ khổ hơn…”
Ước mơ của Vũ là học ngành công nghệ thông tin – để sau này có thể tự lập và phụng dưỡng ông bà như cách họ đã nuôi em từ tấm bé. Đó là lý do em luôn cố gắng, luôn tự giác học tập và sống chừng mực, để không phụ lòng những người đã hy sinh cả tuổi già vì mình.
Chủ tài khoản: Trần Văn Minh (Ông ngoại nhân vật)
STK: 0091000563979 – Ngân hàng Vietcombank