Em Thái Quỳnh Chi, 14 tuổi, hiện là học sinh Trường THCS Lê Hồng Phong, xã Đức Minh, tỉnh Hà Tĩnh. Cuộc sống của em từ sớm đã gắn liền với những mất mát và thử thách.
Năm 2014, khi mới tròn 3 tuổi, Chi mất đi người bố thân yêu vì căn bệnh ung thư dạ dày. Anh trai em, khi ấy mới 6 tuổi, cũng sớm thiếu vắng bàn tay chăm sóc của bố. Từ đó, gánh nặng gia đình đè nặng lên vai mẹ – chị Phan Thị Tuấn, nay 38 tuổi. Vì miếng cơm manh áo, mẹ buộc phải gửi hai con cho ông bà nội chăm sóc để đi làm xa, mỗi tháng chắt chiu gửi về khoảng 3 triệu đồng nuôi con khôn lớn.
Anh trai của Quỳnh Chi sinh năm 2008, hiện học Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai. Em bị câm điếc bẩm sinh và sức khỏe yếu từ nhỏ. Dù mang nhiều khiếm khuyết, em vẫn nuôi dưỡng niềm đam mê học tập. Ở quê không có trường THPT dành riêng cho học sinh khuyết tật, nhưng Thiện vẫn cố gắng theo học cùng các bạn bình thường, ngày ngày cần mẫn bám sách vở. Nhờ sự nỗ lực không ngừng, em duy trì học lực khá. Hiện Thiện sống cùng ông bà nội và được nhận hỗ trợ khuyết tật 750.000 đồng mỗi tháng.
Còn Quỳnh Chi, từ lớp 1 đã luôn đạt thành tích khá, giỏi. Thế nhưng, biến cố cuộc sống khiến tâm hồn em nhiều tổn thương. Em mắc bệnh trầm cảm, thường xuyên rơi vào mặc cảm và tự ti. Đầu năm 2024, mẹ đã gửi Chi sang sống cùng dì ruột để được chăm sóc tốt hơn. Chính dì là người đưa em đến Bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội) điều trị. Nhờ kiên trì chữa trị, đến nay sức khỏe tâm lý của em đã tạm ổn, Chi bắt đầu lấy lại sự tự tin và dám chia sẻ câu chuyện của mình. Em mơ ước một ngày gia đình có thể đoàn tụ, mẹ không còn vất vả tha hương, anh trai tiếp tục được học hành, còn bản thân em sẽ đủ sức mạnh để học hết lớp 12 rồi bước tiếp vào giảng đường đại học.
Người dì – chị Phan Thị Tú, 36 tuổi, vốn bị khuyết tật ở chân từ nhỏ, đi lại khó khăn. Dù hoàn cảnh eo hẹp, chị vẫn nhận chăm sóc cháu vì ông ngoại tuổi cao, sức yếu. Gia đình dì cũng nhiều gian nan: chị Tú lập gia đình với anh Nguyễn Xuân Hùng, sinh hai con nhỏ. Bé Nguyễn Bảo Nhi, 5 tuổi, mắc bệnh tim bẩm sinh, vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn, thân hình nhỏ bé, yếu ớt như trẻ mới lên 3. Bé gái thứ hai, Nguyễn Bảo Đan, mới chỉ 2 tuổi.
Dượng của Chi là lao động chính, mỗi ngày bốc vác ở chợ, thu nhập khoảng 150.000 đồng, nếu làm đều đặn cũng chỉ được khoảng 4,5 triệu đồng mỗi tháng. Không có nhà riêng, gia đình dì phải thuê trọ trong căn phòng chật hẹp. Quỳnh Chi cũng sống chung tại đây để tiện việc học tập và phụ dì chăm sóc hai em nhỏ.
Dù đã trải qua nhiều biến cố, trong ánh mắt của Quỳnh Chi vẫn ánh lên niềm hy vọng. Em thương mẹ vì những hy sinh lặng thầm, thương anh trai kiên cường vượt lên số phận, thương dì và dượng gồng gánh cả gia đình trong cảnh túng thiếu. Mỗi khi nhớ cha, em thường ngồi lặng lẽ bên góc nhà, ngắm nhìn bức hình cũ để tìm lại chút hơi ấm từ quá khứ. Và chính trong nỗi nhớ ấy, khát vọng về một tương lai bình yên, đủ đầy cho gia đình lại càng thôi thúc em cố gắng từng ngày.