Em Nguyễn Quốc Thái, 15 tuổi, hiện đang học tại Trường THCS Giục Tượng – xã Châu Thành, tỉnh An Giang, có hoàn cảnh gia đình đặc biệt khó khăn. Khi Thái mới 6 tháng tuổi, mẹ đã bỏ đi và từ đó chưa từng trở về. Trong hơn 10 năm qua, ba em – anh Nguyễn Quốc Hùng, 47 tuổi – đã vừa làm cha vừa làm mẹ, một mình nuôi dưỡng Thái bằng nghề bơm cát thuê.
Biến cố ập đến một năm trước: sau một hôm đi làm về khuya, anh Hùng bị tai biến xuất huyết não, rơi vào tình trạng gần như sống thực vật. Hiện anh chỉ ngồi trên xe lăn, có thể nhìn xung quanh nhưng không thể nói chuyện, đi lại hay tự ăn uống, sinh hoạt như người bình thường, và phải uống thuốc hằng ngày. Từ đó, gánh nặng gia đình đặt lên vai bà nội – bà Đặng Hồng Hạnh, 79 tuổi, sức khỏe yếu, xương khớp đau nhức. Bà làm nghề bó chổi thuê, mỗi ngày chỉ làm được một chiếc bán với giá 30–35 nghìn đồng, vừa phải chăm sóc cha con Thái, vừa lo mọi chi phí thuốc men, ăn uống, sinh hoạt nhờ vào số tiền ít ỏi kiếm được và sự giúp đỡ của hàng xóm.
Hằng ngày, Thái đi học bằng chiếc xe đạp được tặng cách đây 5 năm. Dù xe cũ, thường hỏng và yên sau rách phải dùng bọc nilon bao quanh, em vẫn giữ gìn cẩn thận vì đây là tài sản quý giá. Sau giờ học, Thái phụ bà nấu ăn, chăm sóc cha để bớt vất vả cho bà. Bữa cơm của gia đình thường rất đạm bạc, đôi khi chỉ là cháo trắng với chút bột ngọt; những hôm khó khăn, bà Hạnh phải phơi cơm khô bán lấy tiền mua thức ăn.
Căn nhà hiện tại được địa phương hỗ trợ xây dựng cách đây 10 năm, bà Hạnh vay thêm 30 triệu đồng để hoàn thiện, nhưng đến nay vẫn còn nợ 10 triệu đồng. Bà tâm sự, nếu có một khoản tiền, bà sẽ trả hết nợ và dành phần còn lại chăm lo cho cha con Thái. Nếu có thêm vốn, bà mong nuôi vài con gà, vịt để cải thiện thu nhập.
Thái đi học thiếu sách vở, dụng cụ học tập cũng rất hạn chế; em phải đi xin sách nhờ và tận dụng bút chì cũ. Dù vậy, Thái luôn ngoan ngoãn, lễ phép, học hành chăm chỉ. Em từng hỏi về mẹ và mong một lần được gặp mặt, nhưng không oán trách; chỉ buồn vì chưa từng cảm nhận được tình mẫu tử. Từ khi cha bệnh, Thái không còn được trò chuyện, tâm sự với cha, và em luôn trân trọng những ngày tháng cha còn khỏe mạnh, cả nhà vui vẻ bên nhau. Món quà kỷ niệm mà cha tặng em là một trái cầu, Thái giữ cẩn thận đến nay.
Điều ước lớn nhất của Thái hiện tại là cha có thể hồi phục, để gia đình được sum vầy, để bà bớt nhọc nhằn, và cuộc sống bớt khó khăn hơn. Em là một cậu bé ngoan ngoãn, nghị lực, luôn biết chia sẻ, quan tâm và trân trọng tình thương của những người xung quanh.


