Em Hồ Thị Nhật Mến, 12 tuổi, hiện đang là học sinh Trường THCS An Thạnh Tây – xã An Thạnh, thành phố Cần Thơ. Em sống cùng ông bà nội trong một căn nhà tạm bợ, cũ kỹ, cuộc sống chất chồng khó khăn.
Mẹ bỏ đi khi Mến chưa tròn hai tuổi, cha và ông bà nội là chỗ dựa duy nhất, là những người yêu thương, nuôi nấng em khôn lớn. Thế nhưng, đến năm 2022, cha Mến phát hiện mắc bệnh xơ gan. Dù đã cố gắng chạy chữa, nhưng bệnh tình ngày càng nặng, và đến ngày 9/2/2025, ông trút hơi thở cuối cùng, để lại Mến bơ vơ trong vòng tay ông bà đã già yếu. Nỗi đau mất cha quá đột ngột khiến cô bé non nớt ấy nhiều lần bật khóc, day dứt vì chưa kịp đền đáp, chưa kịp phụ giúp cha điều gì.
Từ đó, cuộc sống của ba người càng thêm chật vật. Bà Nguyễn Thị Ánh Nguyệt, 56 tuổi, bị thoái hóa khớp gối nên đi lại khó khăn, ít ai thuê làm. Mỗi tháng, nếu có việc, bà cũng chỉ làm được vài ngày, kiếm được khoảng 80.000 – 120.000 đồng mỗi ngày. Ông Hồ Công Chúc – trụ cột còn lại trong nhà đi làm thuê ai kêu gì làm nấy: cuốc mía, làm cỏ, hái dừa… nhưng sức khỏe yếu, lại bị bệnh trĩ nên công việc không ổn định, chỉ làm được 6–7 ngày mỗi tháng, thu nhập cũng bấp bênh.
Ngôi nhà nơi gia đình đang ở được dựng tạm từ năm 2015, bằng vài tấm tôn cũ và cột gỗ xiêu vẹo. Nền đất đã lún sâu, mỗi khi mưa to là nước lại tràn vào. Dù từng được hỗ trợ xây nhà, nhưng đến nay gia đình vẫn còn nợ ngân hàng 10 triệu đồng chưa trả nổi.
Thương ông bà, Mến luôn cố gắng học tập chăm chỉ, nhiều năm liền đạt danh hiệu học sinh giỏi, học sinh xuất sắc của trường. Em mơ ước sau này trở thành chiến sĩ công an – để có thể bảo vệ những người yếu thế, như cách em vẫn mong có ai đó bảo vệ gia đình mình. Nhưng sức khỏe của Mến lại không tốt. Em đang mắc chứng trào ngược dạ dày, thường xuyên đau tức và buồn nôn, song vì hoàn cảnh nghèo khó, em vẫn chưa có điều kiện đi khám chữa bệnh.
Mỗi ngày, Mến đến trường bằng chiếc xe đạp cũ đã hư hỏng nhiều lần, vượt qua quãng đường 3 km đầy nắng gió. Với em, được đến lớp là niềm hạnh phúc lớn nhất. Nhưng ẩn sâu trong đôi mắt trong veo ấy là nỗi lo thường trực — sợ một ngày nào đó sẽ không thể tiếp tục đến trường, sợ ước mơ phải dang dở, và sợ nhất là không thể kịp lớn để đỡ đần, phụng dưỡng ông bà – những người đã dành trọn phần đời còn lại để yêu thương, che chở cho em.