Em Hà Bảo Ngọc, 11 tuổi, hiện là học sinh lớp 6 Trường THCS Văn Nho, xã Văn Nho, tỉnh Thanh Hóa. Ngọc sống cùng mẹ và em gái trong cảnh thiếu thốn, chông chênh sau nỗi đau mất cha.
Bố của em – anh Hà Văn Huấn qua đời vào năm 2022 sau nhiều năm chống chọi với căn bệnh động kinh. Suốt 5 năm cuối đời, bệnh tình trở nặng, những cơn co giật liên tục và không thể kiểm soát. Đến một ngày, vì rối loạn nhịp tim và ngừng thở, anh đã vĩnh viễn rời xa, để lại mẹ con Ngọc lặng lẽ ôm lấy nhau trong nỗi đau cùng cực.
Mẹ em – chị Ngân Thị Nhất, 42 tuổi là người khuyết tật, bị đau khớp gối nặng, đi lại khó khăn. Dáng người nhỏ bé, chiều cao khiêm tốn, nhưng từ ngày chồng mất, toàn bộ gánh nặng mưu sinh dồn cả lên đôi vai vốn đã yếu ớt của chị. Cả gia đình trông chờ vào nửa sào ruộng – nguồn lương thực duy nhất. Mỗi năm cấy hai vụ, nếu thuận lợi không thiên tai thì được khoảng 5 bao lúa. Vì sức khỏe không cho phép làm việc nặng, mỗi mùa gặt đến, Ngọc và em gái lại cùng mẹ ra đồng: mẹ cắt lúa, hai chị em gồng mình vác lúa thay mẹ. Từ nhà ra ruộng mất chừng 20 phút đi bộ, ngày nắng hay mưa, các em vẫn theo mẹ, không một lời than thở.
Hiện tại, Ngọc mang trong người một khối u ở cổ, nhưng gia đình quá nghèo khó, mẹ vẫn chưa thể đưa em đi khám chữa. Nguồn thu nhập duy nhất hàng tháng là khoản trợ cấp khuyết tật 750.000 đồng của mẹ và 500.000 đồng hỗ trợ mồ côi của Ngọc – chẳng đủ để xoay sở cuộc sống.
Em gái của Ngọc – Hà Kim Ngân, 9 tuổi là học sinh xuất sắc suốt 3 năm liền. Ngọc và em gái đều mang ước mơ lớn lao: trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ. Với Ngọc, dẫu thiếu thốn đủ bề, em vẫn nuôi quyết tâm học tập thật tốt, để một ngày mai có thể chăm lo cho mẹ và em gái.
Trong căn nhà nhỏ, ba mẹ con vẫn luôn nhớ về người cha đã khuất. Mỗi khi nhắc đến bố, nước mắt lại lăn dài trên gương mặt non nớt. Dù bố đã rời xa khi Ngọc còn rất nhỏ, nhưng trong lòng em, bố vẫn mãi là người cha tuyệt vời, hiện diện trong từng ký ức yêu thương không bao giờ phai nhạt.